XtGem Forum catalog
WAP202.WAP.sh - Tải Game miễn phí
AvatarKpahArmy
Đào Vàng Online - Mới, Lạ, Hấp Dẫn Nhất 2014
Đào Vàng Online nhanh tay làm giàu, nhận quà như những người thợ chuyên nghiệp. ...
» Truyentrinhtham
Game online | Game android
LƯU Ý : ĐỂ KHÔNG TỐN THỜI GIẠN CHO CÁC THÍNH GIẢ MÌNH ĐÃ CHO DANH SÁCH TRUYỆN TRINH THÁM RA NGOÀI TRANG CHÍNH ĐỂ TIỆN ĐỌC NHÉ !
NỮ SÁT THỦ VÀ SÁT THỦ
Mở đầu
"Giết người phụ nữ này!"
Gương mặt của Vương Thiên Bá, lộ vẻ lạnh lẽo dữ tợn, thân hình béo ú run rẩy vì kích động, trong giọng nói mang đầy vẻ oán hận.
Hắc Ưng đưa tay lấy tấm ảnh trên bàn, một đôi mắt sáng ẩn sau lớp kính râm nhìn cô gái trong ảnh mơ hồ không thấy rõ.
“ Ông đi một quảng đường thật xa đến nước Mỹ, hơn nửa vòng trái đất tìm tôi chỉ vì muốn giết người phụ nữ này?” Hắn miễn cưỡng hỏi.
"Không sai! Nữ trinh thám này, chỉ trong một buổi tối đã đập tan toàn bộ bang phái của tôi, còn hại tôi mù mắt trái, chỉ cần đệ nhất sát thủ đứng đầu thế giới như anh gật đầu đồng ý giết cô ta, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được.”
"Vậy sao?" Hắn hừ lạnh, chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm gã đàn ông béo ú mập mạp đang ở trước mắt, làm đối phương bất giác rùng mình một cái.
Hắc Ưng —— một cái tên làm cho cả hắc bạch lưỡng đạo đều kinh hoàng khi nghe nhắc đến.
Nhắc tới"Hắc Ưng", bất luận là cảnh sát, chính trị hay giới kinh doanh, đều biết hắn là sát thủ lợi hại nhất trên thế giới. Trong giới sát thủ, chỉ riêng hắn là hành tung thần bí kì ảo, đặc biệt luôn hành động một mình.
Hắc Ưng không phải là tên hắn, không một ai có thể biết được tên thật của hắn là gì, cách ra tay của hắn vừa nhanh vừa chính xác, xuất quỷ nhập thần giống như chim ưng săn mồi trong đêm tối. Bình thương khi "Ưng" vương săn mồi, lao thẳng vào con mồi, hành động vừa nhanh như chớp không chút nương tay, bởi vậy giới hắc bạch mới đặt cho hắn danh hiệu này.
Hắn luôn đeo kính râm, không ai nhìn thấy được bộ mặt thật của hắn, thân thế của hắn cũng là một bài toán bí ẩn, kính râm luôn che kín đôi mắt của hắn, làm người ta không thể hình dung được có gì được giấu phía sau cặp kính ấy, nhưng cả người hắn toát ra sự nguy hiểm chết người, làm cho ai đối diện hắn cảm thấy bức bách hít thở không thông.
Bọn họ đang ở trong một quán bar tối tăm nhất của New York, đám người xung quanh ồn ào, âm thanh hỗn loạn tràn ngập gian phòng, trong không khí mờ ảo và mù mịt khói thuốc này là nơi long xà tụ tập, sống một cách hỗn tạp.
Người mà Vương Thiên Bá muốn giết không phải là chính khách của giới hắc đạo , hay quan chức giàu có, thậm chí không thuộc bang phái nào hết mà chỉ là một cô gái hết sức bình thường.
"Không có hứng thú." Bỏ lại ảnh chụp, Hắc Ưng đứng lên đi về hướng quầy bar.
"Từ từ!" Vương Thiên Bá theo sát ở phía sau."Làm ơn đồng ý đi, cho dù anh muốn đòi điều kiện gì tôi cũng điều đồng ý."
Hắc Ưng đi đến quầy bar ngồi xuống, ra dáng đã chấm dứt đàm phán, nếu thông minh muốn sống thì nên ngừng ngay việc làm phiền hắn.
"Whiskey."
Người pha chế rượu da đen pha một ly đưa cho hắn.
Vương Thiên Bá gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng, bất đắc dĩ hướng về hắn mà thốt ra "Người phụ nữ này, từ trước đến nay không có sát thủ nào có thể t chết được cô ta.”
Lời này thực khiêu khích, làm cho Hắc Ưng đang đưa ly rượu lên tới môi đột nhiên dừng lại, một hơi thở lạnh lẽo nguy hiểm toát ta dọa người, Vương Thiên Bá cảm thấy lòng bàn tay đổ mồi hôi, lạnh toát sống lưng, hắn biết nếu chọc giận Hắc Ưng, bước tiếp theo chính mình không phải đứt tay đứt chân, thì cũng là sẽ mất lưỡi, cả đời trở nên câm điếc. Nhưng mà… Nếu gặp may mắn, lời nói của hắn nói không chừng sẽ làm cho Hắc Ưng thay đổi chủ ý.
" Anh là hi vọng cuối cùng của tôi." Vương Thiên Bá đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, lại cầu xin.
Hắc Ưng không thèm trả lời, trầm mặc uống rượu.
Cho dù lòng nóng như lửa đốt, Vương Thiên Bá cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi Hắc Ưng đáp lại, những truyền thuyết về Hắc Ưng hắn đã sớm nghe danh.
Những lời đồn đại trong chốn giang hồ thì có rất nhiều, nhưng hắn vẫn chưa hiểu rõ tính tình của Hắc Ưng cho lắm. Chỉ biết một điều duy nhất là Hắc Ưng rất ghét người nào tự cho là mình thông minh. Không được đoán tâm tư của hắn, không được tò mò dò xét hắn, nếu không thì phải cẩn thận các cơ quan bộ phận trên cơ thể cùng tay chân, lúc nào chúng cũng có thể chào tạm biệt khỏi thân thể của chính mình.
Hắc Ưng tuy rằng là sát thủ, nhưng hắn tuyệt đối không giết người mà hắn không quen biết, trừ phi đối phương là do có người dùng tiền mướn hắn, người chọc đến hắn chỉ biết là sẽ mất một tay, chân, hoặc một bộ phận khác trên thân thể.
Nghe đồn lão đại tiền nhiệm của Thanh Long bang, tự cho rằng mình thông minh, mật báo với Hắc Ưng có một tay súng tung lời đồn bất lợi với hắn, ý đồ cho hai người tự tàn sát lẫn nhau, kết quả là cả đời hắn không thể mở miệng nói chuyện, vĩnh viễn câm điếc.
Còn có một nữ đại ca hắc đạo xinh đẹp đa tình, không biết tự lượng sức mình, đưa tay muốn tháo kính râm của hắn xuống, rốt cuộc thân thể của cô ta ra sao, ngay cả chạm cũng chưa kịp chạm tới đã bị Hắc Ưng đánh gãy nát xương tay. Bởi vậy mới biết được Hắc Ưng đối phụ nữ và đàn ông cũng như nhau —— đối xử bình đẳngVương Thiên Bá nơm nớp lo sợ chờ đợi, ba tên thuộc hạ đi theo hắn cũng cảm nhận được đại ca đối với người này vô cùng cung kính, nên cũng cẩn thận đề phòng.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Hắc Ưng từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc không nói, Vương Thiên Bá cùng thuộc hạ vẫn đứng bất động ở đàng kia kiên nhẫn chờ hắn trả lời.
Rốt cục, Hắc Ưng chậm rãi ngẩng đầu, kính râm dưới ánh sáng của ngọn đèn mờ lấp lánh những tia sáng kì lạ quang mang, bốn người đồng thời cảm nhận được sự áp bách lợi hại hít thở không thông.
"Nói nghe thử một chút." Giọng nói rất nhẹ nhưng lại hàm chứa uy nghiêm khiếp người.
Vương Thiên Bá như trút được gánh nặng, hai tay cầm tấm ảnh chạy nhanh đến dâng cho hắn.
“ Cô gái trong tấm ảnh này thông minh tuyệt đỉnh lại am hiểu thuật dịch dung, tôi đã tìm rất nhiều sát thủ để ám sát cô ta, nhưng tất cả đều thất bại."
Hắc Ưng chăm chú nhìn cô gái trong tấm ảnh chụp mơ hồ nhìn không rõ mặt, vừa nhìn vào đã biết tấm ảnh này được chụp với tốc độ rất nhanh, khoảng 1/1000 giây, ảnh chụp lúc cô gái đang định nhảy xuống từ tầng mười của tòa cao ốc, bộ quần áo màu đen ở trong đêm tối trở thành một bộ áo giáp che dấu hoàn hảo nhất, mái tóc đen dài tung bay tán loạn trong gió, che khuất hơn phân nữa mặt nàng, duy nhất có thể thấy được là đôi mắt thông minh trong suốt.
Hắc Ưng nhếch môi, chậm rãi hỏi: " Cô ta là ai?"
" Tên của cô ta là —— Trầm Nhược Băng."
Ánh nắng mùa hè chói chang rực rỡ cũng không làm giảm đi sự sôi nổi và nhiệt tình trên bãi biển Nam Đài Loan.
Những cô gái mặc những bộ bikini hai mảnh đủ mọi dáng vẻ, tròn trịa, mảnh khảnh, tụ tập đông đủ nằm dài trên bờ cát, dưới bầu trời xanh, và nước biển xanh mát, làm các thanh niên mở rộng tầm mắt, nước dãi chảy ròng ròng.
Nằm ở bên cạnh bờ biển này là khách sạn Bích Tinh, ngoài vẻ đẹp lộng lẫy có thể nhìn thấy được từ bờ cát, bên trong còn có những thiết kế sang trọng hiện đại, có bể bơi cạnh bờ biển, làm cho du khách có thể hưởng thụ được cảm giác như vẫn đang tắm trên biển, lại vừa có thể ăn uống thoải mái, ngắm phong cảnh của biển và thưởng thức bờ biển “Phong cảnh đẹp”
"Không thể tin nổi dáng vẻ của những mỹ nữ ở đây, so với mỹ nữ Nhật Bản của chúng ta còn gợi cảm hơn gấp trăm lần.” Cung Bản Kiện năm trên ghế mát lạnh mơ màng nhìn ngắm.
"Nếu ngài đồng ý thì đêm nay ở khách sạn còn có rất nhiều mỹ nữ, chờ ngài đến ‘bình luận, giám định và thưởng thức’ đấy!" Mục Phong Cuồng gian tà gợi ý.
"A! Vậy ta được tự do tuyển chọn mỹ nhân ?"
"Có thể mời được Cung Bản tiên sinh đến Thanh Long bang của chúng tôi giúp một tay, là phước phần chúng tôi đã tu luyện ba đời mới có được.”
Hai người nhìn nhau cười to, Cung Bản Kiện vỗ vỗ cánh tay của Mục Phong Cuồng nói:
"Tiểu lão đệ, ánh mắt của ta đòi hỏi hơi cao đấy."
Vẻ mặt Mục Phong Cuồng hơi buồn nói: " Không biết minh tinh xinh đẹp đang nổi danh hiện tại Tinh Sa Lị Nhã có làm ngài vừa lòng không.” Hắn đã sớm dò hỏi và biết được Cung Bản Kiện gần đây ái mộ nữ minh tinh gợi cảm đắt giá Tinh Sa Lị Nhã, vì muốn được lòng của Cung Bản Kiện, hắn không tiếc bỏ ra một số tiền lớn để mời mỹ nhân đến hầu hạ hắn ta.
Đôi mắt Cung Bản Kiện vốn đã một mí nhưng khi nghe được những lời này đột nhiên trợn trừng, tiếp theo hai người ôm nhau cười to, Cung Bản Kiện vui đến quên cả trời đất nói: “ Tiểu lão đệ, cậu so với lão đại tiền nhiệm của cậu quả là sảng khoái hào phóng hơn nhiều! Thanh Long bang giao vào tay cậu sẽ càng thêm phát triển lớn mạnh.”
“ Đâu có, đâu có! Chuyện này còn phải nhờ Cung Bản tiên sinh chiếu cố nhiều hơn mới được.”
"Đừng khiêm nhường , tiểu lão đệ! Ta thấy so với lão Đại tiền nhiệm thì cậu thông minh hơn nhiều, thật không thể tin nổi lão Đại các ngươi lại thua trong tay một phụ nữ, nghe nói cô gái đó xinh đẹp vô cùng lại thông minh tuyệt đỉnh, đập nát hết ba phần tư bang phái của các ngươi. Còn phá đổ luôn cái xí nghiệp luôn cung ứng nguồn vốn cho các ngươi. Chuyện này trở thành câu chuyện cười truyền miệng ở Nhật Bản. Mục Phong Cuồng cậu đừng bao giờ đi vào vết xe đổ đó, bị bại dưới tay một người phụ nữ.”
Đối với lời nói châm biếm của Cung Bản Kiện, Mục Phong Cuồng ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng thì không cười, vẫn ăn nói khép nép lễ độ: “ Cảm ơn sự dạy bảo của Cung Bản tiên sinh, Mục Phong Cuồng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, nhưng mà tất cả đều phải nhờ Cung Bản tiên sinh khi về vui lòng nói giúp giùm chúng tôi một tiếng trước mặt Thần Điền bang chủ, là công việc ‘buôn bán bạch phiến’ ở Đài Loan nếu do tôi phụ trách, bảo đảm ông ấy nhất định sẽ hài lòng.”
"Chuyện này —— phải xem biểu hiện của cậu ra sao." Cung Bản Kiện đốt một điếu xì gà, dáng vẻ tự cao tự đại ngửa mặt lên trời phun khói.
Mục Phong Cuồng vội vàng từ trong đám khói thuốc mù mịt dâng lên rượu và trái cây, dùng hết tâm sức để lấy lòng hắn như một con chó Nhật, đem đôi mắt âm ngoan giấu dưới vẻ mặt xu nịnh tươi cười.
MẬT MÃ
Chương 1
- Bố mẹ, con đi học đâyyyy....!
Vậy là cuối cùng cũng đã đến năm học cuối cùng của đời học sinh. Lớp 12rồi, Linh lúc nào cũng tự hứa với mình sẽ chăm học hơn, sống tự lập hơnvà người lớn hơn. Nhưng ngay câu nói với giọng điệu trẻ con hết mức cùng với cái điệu vừa đi vừa nhảy đã phản bác lại ý cuối cùng trong mongmuốn của Linh rồi.
Năm nay Linh được chuyển lớp. Với thành tích tích cực tham gia các hoạtđộng của nhà trường năm ngoái, cộng với giải Ba môn Văn cấp tỉnh đãkhiến cho cô lọt vào mắt xanh của cô chủ nhiệm lớp 12a2- lớp chọn khối D của nhà trường. Được gặp bạn mới, học tại lớp mới, có cô chủ nhiệm mớikhiến Linh không kiềm chế được sự vui thích của mình, mải suy nghĩ đếnnỗi quên mất là mình đang đi xe đạp...
Biết nói thế nào nhỉ ? Nếu chỉ là suýt quên, tức là vẫn nhớ được việcmình đang làm thì không nói. Đằng này, Linh vẫn đang mải mê với đống suy nghĩ của mình, mà quên mất rằng mình vẫn đang đi xe đạp trên đường, cho đến khi có một tiếng quát..
- NÀY!!!!
Giật mình, và như sực tỉnh ra, Linh loạng choạng điều chỉnh lại tay lái. Nhưng cái tay nó không nghe lời chủ, và thế là cả người cô bạn lao nhào về phía trước. Chiếc xe đạp đổ hẳn về một bên, đè lên người cô chủ hậuđậu. Linh méo mó, tay thì xoa xoa chỗ đầu gấu vì bị đập xuống đường màkhông quên ngẩng lên xem ai là thủ phạm làm cô sợ đến vậy.
- Em không sao chứ ?!
Linh ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trước mặt cô là một cậu bạn, mặc đồngphục của một trường khác, đeo ba lô lệch vai, ống tay áo xắn lên với một hình xăm một con rắn hổ mang đang nhe răng trên cánh tay, nhìn đến làđáng sợ- Linh chợt nghĩ vậy. Nhưng sao cậu bạn đó hỏi thăm mà không nhìn mình nhỉ ?
- Lần sau em nhớ đi cẩn thận nhé!
Bất giác nhận ra, câu hỏi quan tâm đó đâu phải dành cho mình- Linh nhậnra như thế. Cậu bạn với khuôn mặt lo lắng đang kiểm tra xem trên ngườicô bé học sinh cấp I mà Linh suýt đâm xe phải có bị làm sao không, vớimột thái độ ân cần đến là lạ, khác so với cái bề ngoài kia. Bỗng nhiên,cậu bạn quay sang Linh, với khuôn măt như đang kìm nén tức giận:
- Đi đứng cái kiểu gì thế hả ?!
Linh làm mặt giận, không thèm trả lời. Người ta bị ngã, đã không đỡ lạicòn mắng, ghét luôn! Cô lật đật đứng dậy, phủi sạch quần áo, đỡ xe lên,đang chuẩn bị đi tiếp thì nghe thấy cậu bạn "đáng ghét" kia hỏi cô nhóctiểu học:
- Em có biết trường NSL ở đâu không ??
Cô nhóc đó nhìn vào đồng phục của Linh và nói với cậu bạn:
- Chị ấy học trường NSL đó anh!
Cậu bạn quay sang Linh. Linh chợt nghĩ, định nhờ người ta đưa đến trường á ?! Mơ đi, đồ con trai đáng ghét. Cô định quay xe đi luôn, nhưng cậubạn đó đã lên trước:
- Cho tớ đi nhờ xe được không ?
Linh vẫn còn một chút giận. Nhưng cậu bạn nhìn cô với một cặp mắt sắclạnh, bất chợt tạo cho Linh một cảm giác gì đó như sợ sệt (hic, ai lạinhìn con gái với cặp mắt lạnh ngắt và "sát thủ" như thế). Mà mình cũngcó lỗi cơ mà. Linh lí nhí:
- Ừ cậu lên xe đi...
Cậu bạn tranh phần kèm. Linh cũng ngoan ngoãn nghe theo. Sao tự nhiên cô lại nhát như thế nhỉ ? Chỉ vì cậu bé đó có hình xăm con rắn hổ mangtrên cánh tay và sở hữu một cặp mắt "sát thủ" thôi sao ? Nhưng mà cậu ấy cũng quá đáng mà...
- Này! Chỉ đường đi chứ...
Lại một lần bị người ta nhắc vì cái tội hay nghĩ linh tinh T_T.
- Ơ... cậu đi đường này...
Cậu bạn đi xe nhanh như ăn cướp vậy, Linh nghĩ thế. Kể cả bị đuổi côcũng chẳng đi nhanh được như thế. Linh có ấn tượng cậu bạn này dường như chỉ thích "bạo lực" và "sức mạnh" thôi vậy.
Kííííííttttt...!!!
Một cú phanh gấp làm cả người Linh đổ nhào về phía trước, làm cả mặt côúp thẳng vào lưng cậu bạn 0_o Mặt Linh như chạm vào một thứ gì lồi lên,mà hình như là rất nhiều vết gì đó. Cậu bạn bước xuống, chẳng thèm nhìnLinh, bước vào trường, nói lạnh tanh:
- Cảm ơn!
Hic. Đúng là một tên con trai khó ưa mà. Linh chợt nghĩ và cũng nhanh chân đi vào trường.
HỖ TRỢ
0169.5544.795
Trang chủ
™ Facebook Admin ™
©Fanpage Wap202 trên Fb
XÂY DỰNG NỘI DUNG PHONG PHÚ-MIỄN PHÍ
WAP202.WAP.SH
HOSTING BY XTGEM